Bài đăng nổi bật

truyện ngắn - VÒNG XOÁY - Thanh Phấn Cà Mau

Tiếng chó sủa dồn dập, vang vọng từ một xóm quê nghèo hẻo lánh. Ở đó không có đường xá, xe cộ mà bao quanh chỉ toàn là ao hồ, sông, kênh ch...

Thứ Tư, 31 tháng 8, 2011

Gửi mẹ















Gửi mẹ

Mẹ ơi! Đây là lần đầu tiên và chắc cũng là lần cuối cùng con viết thư gửi đến mẹ.
Con cám ơn mẹ, cám ơn mẹ nhiều lắm vì hai mươi mấy năm nay mẹ đã nuôi con, yêu thương, chăm sóc và dạy dỗ con nên người. Đối với con, cuộc sống chỉ vậy là đủ.
Chắc có lẽ con là đứa con không ngoan ngoãn, nhiều lần con đã làm trái ý mẹ và nói những lời khó nghe đối với mẹ. Con ước gì thời gian sẽ quay trở lại thì con sẽ ngoan ngoãn hơn, biết lắng nghe những lời mẹ dạy và nói tiếng “xin lỗi mẹ” khi mình đã làm sai một điều gì đó. Con hối hận, hối hận nhiều lắm mẹ ơi!
Người ta thường nói người sắp chết sẽ nói những lời chân thật và biết yêu cuộc sống này hơn, đến giờ này thì con đã thắm thía câu nói ấy thật rồi.
Hai mươi mấy năm nay con đã sống vui vẽ, lạc quan nhờ tình thương và sự dạy dỗ của mẹ. Con cứ tưởng cuộc sống của con sẽ tiếp diễn như thế và còn được kéo dài như bao cuộc sống khác trong xã hội. Giờ nhìn lại thì con đã lớn thật rồi, nhưng con chưa làm được gì cho mẹ cả, con đã phun phí thời gian cuộc đời của mình nhiều quá rồi mẹ ơi! Con không muốn thời gian còn lại của con sẽ làm mẹ thêm phiền, thêm khổ nửa đâu! Bởi vì con là con của mẹ.
Con đã từng hứa với mẹ, sau này ra trường, mỗi năm con sẽ dẫn mẹ đi du lịch một nơi, vì con biết lâu nay mẹ có đi đâu đâu, mẹ đã phó thác cuộc đời của mình cho cánh đồng quanh năm mưa nắng, dành dụm từng chút, từng chút, hết nuôi hai anh, giờ lại tới lược con. Mẹ nuôi con mà không dám đi 1 cái đám, mẹ nuôi con mà quên đường đi chợ huyện, con không ngờ cuộc đời của mình lại là một gánh nặng đè trên đôi vai nhỏ bé và khô gầy của mẹ. Vậy mà lời hứa của con đến giờ này, con không chắc là có thực hiện được lần nào hông nữa. Mẹ đừng trách hay hờn giận gì con nghe mẹ.
Con không ngờ cuộc đời của con lại kết thúc sớm vậy đâu. Cho dù con biết ai cũng phải có 1 lần trải qua cái chết nhưng sao con vẫn cảm thấy có gì đó cứ ám ảnh con.
Lần đầu tiên con được lên thành phố, cũng là ngày con thấy cuộc sống này trở nên vô vị. Trên chuyến xe về nhà con đã khóc, khóc nhiều lắm. Con trở nên tự ti, lo lắng và sợ hãi khi biết căn bệnh con mang sau này sẽ làm cho con trở nên tàn phế. Đầu con như muốn vỡ tung bởi những hình ảnh của một người đàn ông mang cùng căn bệnh mà con đã gặp ngay trong bệnh viện, Ông không còn là một người bình thường mà ông ấy gần như biến dạng thành một dị nhân kinh tỏm. Một người đàn ông đi ngang và đưa 20 ngàn vào ngay trước mặt ông ấy khi ông ấy ngồi trước lang can bệnh viện, nhưng ông ấy không nhận…. Có phải những hình ảnh này báo hiệu cho cuộc sống sau này của con sẽ trở nên như vậy hông mẹ? Con hông muốn cuộc sống của mình phải dựa vào sự giúp đỡ của ai đâu mẹ ơi! Vì vậy mà con đã quyết định cho cuộc đời của con. Con sẽ xa mẹ và lìa khỏi cuộc đời này khi thân thể con có dấu hiệu trở nên tàn phế.
Con biết mẹ sẽ đau lòng nhiều lắm khi phải xa con, vì đứa con nào mà hông phải đứt ruột sinh ra . nhưng cuộc sống với con, vậy là đủ rồi mẹ à. Dù mẹ có đau lòng nhưng rồi cũng sẽ nguôi ngoa, chứ không phải cứ dai dẵng lo toan khi cuộc sống của con còn tiếp diễn.
Nếu may mắn có kiếp sau, con ước vẫn sẽ mãi là con của mẹ, đễ con được bù đấp những thiếu xót và bổn phận của một người con phải làm mà kiếp này con vẫn chưa làm được……. Con yêu mẹ nhiều lắm…….
Con chúc mẹ vui vẽ, mạnh khoẻ và hạnh phúc đễ sống hết quãng đời còn lại.
Con trai của mẹ
Thanh Phấn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét